Vợ chồng tôi đã từng sống với bố mẹ và rồi sau đó ở riêng đều trong những ngôi nhà mặt đất nhiều tầng, rộng rãi, tiện nghi và đều ở gần trung tâm Hà Nội, rất gần nơi làm việc, gần cả VTV nơi tôi mỗi tuần đến ghi hình dăm ba buổi. Bản thân tôi, người từng sống trong những khu tập thể toàn nhà cấp 4, rồi sau đó chuyển lên một khu căn hộ nhiều tầng cũng kiểu tập thể (hồi ấy chưa được gọi là chung cư), cũng không có ấn tượng tốt đối với kiểu nhà như thế. Bởi từng chịu cái cảnh mất nước mấy tháng mà một cậu học sinh cấp 3 gầy gò phải xách từ một khu tập thể cách đó mấy trăm mét lên căn hộ của gia đình ở tầng ba mà tôi luôn gạt ra khỏi đầu cái ý nghĩ là rồi một ngày nào đó mình sẽ đến ở một chung cư, khi Hà Nội bắt đầu có những chung cư đầu tiên.
Tôi thích ở nhà lớn, có lẽ một phần cũng chịu ảnh hưởng của bố tôi, người cũng đang sống riêng một căn nhà rất to cùng mẹ tôi. Bố không thích ở chung cư, không thích chia sẻ không gian sống với các căn hộ khác, thậm chí thỉnh thoảng vẫn nhắc đi nhắc lại rằng, “đang đi thang máy mà mất điện thì gay go nhỉ”.
Nhưng rồi tôi cũng thay đổi, bởi tôi phải thay đổi. Tôi là một người yêu thiên nhiên, yêu những khoảng không gian lớn, yêu những bãi cỏ, tiếng chim, yêu những con đường để chạy mỗi ngày. Cuộc sống như thế tôi đã được hưởng thụ trong những năm tháng sống ở châu Âu trong những nhiệm kỳ công tác, với một công viên rộng lớn chỉ cách nhà (cũng là văn phòng làm việc của tôi), vài bước chân. Công viên lớn lắm, không, phải là một khu rừng mới đúng, trải dài ở một vùng ngoại ô Roma, nơi ngày ngày người ta chạy và tập thể dục, các cụ già đi dạo, trẻ em vui chơi sau khi đi học về. Và sống ở đó, cùng với họ, mới hiểu ra tại sao họ cần thiên nhiên đến thế và thiên nhiên ấy đã đem đến cho họ những điều gì trong cuộc sống. Đấy là sự khoẻ khoắn về thể chất, sự sảng khoái của tâm hồn và một nhịp sống chậm, nhưng vui tươi và bền vững.
Khi hết nhiệm kỳ công tác về nước, tôi không thấy mình của ngày trước nữa. Tôi khó chịu với sự chật chội của cái ngõ trước cửa nhà, bực mình trước tiếng còi xe máy và ô tô từ 7 giờ sáng đến 9 giờ tối, căng thẳng mỗi lần về nhà nhìn cảnh xe máy cứ chen lên trong khi tôi đang chật vật lùi ô tô vào garage. Và cuối cùng, sau khi con gái tôi rời Việt Nam ra nước ngoài học, căn nhà 5 tầng đang ở bỗng trở nên trống vắng trong khi môi trường sống ở đó đang chỉ tạo ra sự bực bội, tôi đồng ý với bà xã về việc phải thay đổi.
Tình cờ lúc ấy Vinhomes Ocean Park đến cơ quan tôi để giới thiệu dự án. Tôi mê ngay nó dù mới chỉ nhìn vào bản vẽ. Khu ấy mới rộng rãi làm sao, nhiều hồ, nhiều không gian rộng lớn, nhiều tiện ích phục vụ cho mọi đối tượng, nhiều trường học các cấp và đặc biệt nhất, nó nằm ở ngoại ô, ngay sát tuyến đường cao tốc Hà Nội-Hải Phòng và vành đai 3, từ đó có thể đến nhà bố mẹ tôi trong vòng nửa tiếng. Một người thích thiên nhiên, phóng khoáng và rất thích những chuyến lái xe như đã từng làm rất nhiều lần trong những năm tháng sống ở châu Âu ngay cạnh tuyến đường cao tốc vành đai thành phố, còn mong đợi gì hơn nữa.
Thế là chúng tôi chọn Vinhomes Ocean Park, và trong những ngày tháng chờ đợi khu chung cư hoàn thiện, chúng tôi thuê một chung cư cũng của Vinhomes ở gần đó để trải nghiệm cảm giác chung cư của họ thế nào, rồi thỉnh thoảng lái xe qua cầu Vĩnh Tuy sang thăm khu nhà tương lai của mình đang vươn lên. Ở nhà của Vinhomes quả là tuyệt: an ninh tốt, sạch sẽ, ban quản lý có mặt để xử lý ngay các vấn đề khi cư dân cần đến họ, các tiện ích như khu vui chơi rất ổn, các hệ thống siêu thị lớn (MegaMall) và siêu thị nhỏ ở chân từng toà nhà đều rất tiện lợi. Toà nhà của chúng tôi ở Ocean Park xây xong, và thật tuyệt khi chúng tôi là gia đình đầu tiên dọn đến ở.
Ocean Park thật lớn và bầu trời từ ban công nhà chúng tôi nhìn ra thật bao la, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh chật chội và chấn song chống trộm (có cả lưới để chống chuột leo dây điện chạy vào nhà) ở căn nhà cũ 5 tầng. Một thói quen trước đây không thể làm được do ở nhà ở mặt ngõ và lúc nào cũng có xe cộ chạy qua là đi dạo hoặc chạy bộ được hình thành. Hai vợ chồng gần như cứ đi bộ như thế hàng ngày quanh khu Ocean Park, vòng ngắn cũng phải được 5 km, một vòng rộng tầm 7 km, rộng rãi, thư thái, có hè rất rộng và chẳng phải nghe tiếng còi, tiếng động cơ xe cộ, dưới bầu trời cao lồng lộng. Cũng không thể quên một chi tiết là kể từ hơn một năm nay, xe bus điện của Vinbus bắt đầu chạy hàng ngày từ sáng đến tối trong khu, phục vụ cư dân miễn phí, với rất nhiều điểm đỗ, và từ cuối năm 2021, ba tuyến xe bus điện màu xanh đáng yêu của Vinbus đã chạy đến nhiều điểm của Hà Nội, nối Ocean Park với nội đô. Bố mẹ vợ tôi, những người rất thích vận động, cũng đã trở thành hành khách quen của hành trình từ nơi họ ở gần Hồ Tây đến Ocean Park và ngược lại.
Bạn sẽ hỏi, Ocean Park ở tận Gia Lâm, giáp với Hưng Yên, chắc chắn là vào thành phố xa lắm nhỉ? Câu trả lời là không. Đường sá ở đây đã nối thẳng vào Hà Nội từ lâu, và đường to, đẹp. Khi đã đi khắp nơi trên thế giới, đã sống và chứng kiến bao người hưởng thụ một cuộc sống với thiên nhiên, cây xanh và không gian rộng lớn, đã hiểu ra giá trị của một cuộc sống bền vững phải là gì, đương nhiên tôi có sự lựa chọn của bản thân mình và tôi tự hào vì đã quyết định như thế. Sự lựa chọn ấy cũng phải đi kèm với một yếu tố khác nữa: sống tối giản, với ít đồ đạc đi, nhưng niềm vui sống lại tăng lên.
Đăng nhập để tham gia bình luận bài viết